Đã bao giờ mẹ tự hỏi việc ép con ăn là điều khiến con phải chịu khổ sở thế nào không? Nếu câu trả lời là không thì chứng tỏ các mẹ đang mắc 1 sai lầm vô cùng lớn đấy.
Trước kia khi kinh tế còn khó khăn, việc con cái được ăn uống no đủ là niềm mơ ước của tất cả cha mẹ. Suy nghĩ “ăn no mặc ấm” đã ăn sâu vào quan điểm của các bà mẹ nên việc bỏ thừa thức ăn được xem là “tội ác” không chấp nhận được. Nhưng giờ khác rồi mẹ ơi, cuộc sống không còn eo hẹp như trước thì việc ép con ăn hết để “không phí” thì đúng là cần phải coi lại đó mẹ ơi.
Ép con ăn không phải việc làm có thể đem lại kết quả tốt cho con. Ngược lại còn khiến con dễ bị béo phì, bị quá chất trong một thời gian dài làm dẫn đến các bệnh nguy hiểm khó đoán. Cơ thể con rất dễ xảy ra tình trạng mất cân bằng, hệ thống tiêu hóa của con ngày một kém đi do phải hoạt động quá tải.
Kinh khủng hơn là nguy cơ dậy thì sớm công thêm việc chưa đủ ý thức về giới tính sẽ đẩy con đến gần hơn với việc bị xâm hại. Cứ thế lúc nào con cũng trong tình trạng lo âu sợ hãi, sợ mẹ, sợ ăn, cứ giờ ăn là khóc lóc…
Các mẹ nhà mình thử suy nghĩ điều này có đúng không nhé? Con không ăn hết bữa ăn của mình có thật sự là LỖI CỦA CON không? Hoàn toàn không mẹ nhé. Mà lỗi đầu tiên đó chính là do mẹ đấy. Thật sự là do mẹ không hề hiểu con 1 chút nào.
Việc ép con ăn chứng tỏ mẹ không hề hiểu con mình cần ăn lượng thức ăn ra sao để nấu nướng cho phù hợp; không biết rằng liệu mình nấu ăn đã có đúng khẩu vị của con hay chưa. Thêm nữa là mẹ cũng chẳng chịu hiểu xem liệu cơ thể con có vấn đề gì không, hệ tiêu hóa con hoạt động tốt xấu như thế nào, lỡ đường ruột của con bị yếu do thiếu các lợi khuẩn thì sao. Đó là chưa kể đến tâm trạng vui buồn của con hay thời tiết nắng nóng, mưa gió thay đổi thất thường cũng ảnh hưởng đến chuyện ăn uống nữa.
Thực tế cho thấy việc mẹ bất chấp ép con ăn là vì mẹ muốn chứ không phải là nhu cầu của con. Dù muốn hay không con cũng phải ăn cho hết, ăn cho bằng con nhà hàng xóm. Mẹ có nghĩ như vậy là bất công với con, sao lại tự so sánh con mình với “con nhà người ta” chi vậy?
Con ăn ít hơn chút thì sao, con nhỏ người hơn chút thì sao? Miễn là con phát triển cân đối, khỏe mạnh, thông minh, đặc biệt nhất là luôn vui vẻ thì đó là điều cực kỳ quý rồi mẹ ạ. Mẹ đừng để nỗi lo của mẹ trở thành sự ám ảnh của con mỗi khi đến bữa ăn nữa nhé. Bởi khi mẹ vui tâm trạng con cũng vui theo, lúc đó con sẽ thấy món ăn mẹ nấu ngon hơn, con sẽ ăn nhiều hơn và mẹ sẽ nhàn tênh vì con ăn rất ngon lành.
Không biết quan điểm của nhiều người thế nào chứ ở Ý, các mẹ bên đó rất đề cao sự tự lập của con từ nhỏ, nhất là trong chuyện ăn uống. Ví dụ như cho con ngồi ăn một chỗ, tập cho con cách cầm thìa muỗng tự xúc đồ ăn và cho con ăn trong khoảng 30 phút mỗi bữa là cũng đủ rồi…
Trong lúc ăn cho phép con tự do chọn lựa món mình thích mà lượng thức ăn mình cần. Ngoài ra cũng không cho con xem phim hay tay cầm đồ chơi để tránh con mất tập trung khi ăn nữa. Con ăn xong mẹ có thể bổ sung thêm vi chất cho con bằng sữa chua, hay những loại trái cây mà con ưa thích.
Bữa ăn là thời gian giúp con thoải mái tận hưởng hương vị trong những món ăn mẹ nấu. Để con có thể phát triển toàn diện cả về thể chất lẫn tinh thần mẹ hãy yêu thương con sao cho đúng cách bằng việc nhẹ nhàng khuyên bảo, kích thích tâm lý giúp con ăn ngon hơn mỗi ngày. Đừng la mắng hay ép buộc con phải ăn những thứ cơ thể con không cần, hãy cho con được chủ động ăn theo sở thích và nhu cầu của mình. Như vậy mới là phương pháp tốt nhất giúp con phát triển toàn năng đó mẹ.